Phần 9 và 10 kể chuyện về Nhà thơ 16 vợ
Phần 9: Chuyện tình sét đánh với cô gái đẹp như diễn viên điện ảnh
Sau khi bị Lương tóm sống vụ cưới chui với Tú, Lương đã bắt tôi về Sặt mở xưởng mộc. Ngay từ đầu, tôi đã nói với Lương rằng, tôi không có tình yêu với Lương, nhưng tôi coi Lương là bạn, là chị, là mẹ, là bà. Lương rất quan trọng với tôi, nuôi nấng con tôi, quản lý kinh tế giúp tôi. Chính vì thế, không yêu Lương, nhưng tiếng nói của Lương rất có trọng lượng với tôi.
Năm 1993, tôi bán nhà ở Sài Đồng được 8 chỉ vàng, đúng bằng cái tủ 3 buồng. Tôi mở xưởng mộc ở nhà Lương dưới Hải Dương. Như đã nói ở phần trước, về ở với Lương, tôi đoạn tuyệt với thơ ca, hò vè, rượu chè. Tôi đã có 2 năm trong sạch, không làm bài thơ nào, không gặp bạn thơ nào. Hai năm ấy tôi tập trung làm ăn, tuyển thợ, dạy nghề mộc. Tôi có phương pháp dạy rất khoa học, nên học trò học rất nhanh. Em nào thông minh chỉ học 6 tháng đã làm được nghề, kiếm được tiền, được tôi trả lương. Em nào tiếp thu chậm thì cũng chỉ mất 1 năm. Đến bây giờ, ngày Tết, đám học trò vẫn mang quà đến biếu bà Lương. Thầy của chúng thì chúng chả biết bây giờ ở đâu, còn sống hay đã chết.
Ở Sặt, tôi cùng học trò vác đất lấp ao hoang được 1 sào để mở xưởng. Thế nhưng anh trai Lương và ông chú tìm đến đòi chia đất. Thấy họ tham lam, chán quá, tôi giải tán đám học trò, chuyển xưởng về nhà ở làng Khoan Tế (Gia Lâm). Tôi tuyển mấy đứa trong làng để dạy, vừa có học sinh vừa có người giúp việc.
Một ngày mùa thu năm 1995, tôi phóng xe máy về Mỹ Hào tìm tuyển thợ. Đi đường 5, đến xã Phùng Chí Kiên, không biết làng Bùi ở đâu. Thấy một phụ nữ đi xe đạp, tôi lái xe chậm lại để hỏi:
- Em ơi, cho anh hỏi làng Bùi ở đâu?
- Anh về nhà ai?
- Anh đi tuyển thợ.
- Vậy đi cùng em. Em cũng ở làng Bùi.
Tôi đi chậm rãi, thong dong cùng nàng. Đi khoảng 4km thì rẽ vào làng. Vừa đi, chúng tôi vừa nói chuyện, tìm hiểu sơ qua về nhau. Em giới thiệu tên tên Tuyến, là công nhân xí nghiệp gạch Kênh Cầu. Tuyến sinh năm 1969, cao khoảng 1,7m. Tôi chỉ cao quá mang tai em một chút. Tuyến trẻ, xinh, da trắng, cao ráo, chân dài, dáng chuẩn, mặc áo phông và quần bò bó. Trông Tuyến như diễn viên điện ảnh, chứ không ai tin em lại là công nhân máy gạch. Chỉ gặp mấy phút, song tôi đã bị tiếng sét ái tình của Tuyến đánh trúng tim. Mấy năm chăm chỉ làm mộc, không làm bài thơ nào, quyết chí cai thơ, giờ thơ cứ tuôn ra ào ạt. Tôi đã gặp được nàng thơ của mình.
Tôi rơi vào trạng thái tương tư thực sự. Chẳng muốn làm việc gì, cứ ra quẩn vào quanh, đầu óc như trên mây. Hình ảnh Tuyến cứ ám ảnh trong đầu. Tôi bỏ việc tìm đến xí nghiệp Kênh Cầu ở xã Nghĩa Trụ (Văn Giang, Hưng Yên) để dò hỏi thực hư. Không ngờ ở xưởng có một cô tên là Tuyến thật. Tôi ngồi chờ ở cổng xí nghiệp, chờ tan ca. Tôi nhận ra Tuyến trong đám công nhân nói cười ríu rít. Tuyết xinh đẹp, nổi bật, cao hơn các bạn một cái đầu. Chính xác là Tuyến mà tôi gặp khi về làng Bùi tuyển thợ. Tôi hoa mép múa môi tán tỉnh, nhưng Tuyến chỉ hồn nhiên, vô tư, không để ý đến tình cảm của tôi. Tuyến tiếp tôi như người anh và giới thiệu với mọi người là anh kết nghĩa.
Vài lần gặp, thân thiết, Tuyến tâm sự về hoàn cảnh gia đình. Tuyến quê ở xã Bạch Sam. Bố chết năm trước, mẹ chết năm sau. Trong họ nhiều người chết trẻ. Tuyến có 2 chị gái, đều đã lấy chồng. Không có nơi nương tựa, Tuyến ở cùng chị cả và anh rể. Ông anh rể là thương binh, tính nết hâm hấp, suốt ngày rủa Tuyến “đĩ thõa, chỉ giỏi giai gái, chó nó lấy”. Thanh niên trong vùng đều sợ Tuyến, vì gia đình Tuyến có nhiều người chết trẻ, chết bất đắc kỳ tử. Họ nghĩ gia đình Tuyến bị giời hành, thánh vật. Không có ai dám hỏi, anh rể đã ép lấy thằng lùn, mắt toét, người nhà với lão, chuyên soi ếch nhái kiếm sống. Tuyến không thích, nhưng nhà trai mang lễ đến, lão cứ nhận. Vậy là Tuyến bị mang tiếng đã ăn hỏi. Chán đời, Tuyến bỏ nhà lên xưởng ở.
Tôi tán tỉnh, tấn công, song Tuyến không siêu lòng, làm tôi buồn chán. Suốt ngày tôi chỉ uống rượu, thơ thẩn và làm thơ:
“Em ơi em quá diệu kỳ
Dáng em lấp lánh như vì sao mai
Yêu em yêu những tương lai
Mộng mơ mơ mộng canh dài mộng mơ
Ngày ngày ra ngẩn vào ngơ
Hồn buồn ngao ngán chỉ mơ gặp nàng
Phải chăng đây mối tơ lòng
Duyên anh đã bén duyên nàng nàng ơi
Nàng ơi sầu nát hồn tôi
Mộng mơ mơ mộng rối bời tương tư”
(Bài Tặng Tuyến – Nguyễn Đăng Hành)
Rồi thì:
“Gặp em mới buổi hôm nào
Lỡ in bóng dáng em vào tim anh
Mộng mơ thao thức tàn canh
Em ơi xin được xây thành bến yêu
…
Cuộc đời toàn những cay đau
Hồn tan mộng nát những sầu cùng bi
…
Mơ sao nên vợ nên chồng
Để ta tát cạn biển Đông phen này
Dẫu rằng trắc trở chua cay
Em ơi anh nguyện đêm ngày thờ em…”
(Gặp em – tập Thơ Hỏi, NXB Lao động)
Tôi chép hai bài thơ “Tặng Tuyến” và “Gặp em” rồi cho vào phong bì, đóng hộp lại, mang đến xí nghiệp Kênh Cầu, gọi Tuyến ra bảo:
- Anh tặng em món quà đặc biệt. Sau 3 ngày em mới được mở. Nếu yêu anh thì trả lời anh, còn đến với thằng lùn soi ếch thì tùy em.
- Em rất thích anh. Anh đẹp trai, thông minh, giỏi giang, cái gì cũng biết. Nhưng gia đình em lại nhận lễ ăn hỏi của thằng lùn rồi. Giờ mà lấy anh thì không còn mặt mũi nào về quê nữa. Nói thật với anh, trong công ty cũng có người thích em. Em cũng xiêu lòng. Nhưng khi gia đình họ biết em đã ăn hỏi thì họ hắt hủi. Bố mẹ anh ấy nói xấu em, em tự ái nên cũng cắt luôn. Nếu lấy anh thì cũng khó cho em lắm. Anh già hơn em nhiều quá. Anh lại đã có vợ, dù vợ bỏ đi, nhưng anh còn có con, em sợ lắm. Em bất tài, công việc không tốt, sao nuôi được con anh nên em cũng không dám đến với anh.
Mấy ngày sau, không thấy Tuyến trả lời. Ngày nào tôi cũng tương tư. Tôi làm mấy chục bài thơ gửi qua đường bưu điện cho Tuyến.
Ba tháng sau, khoảng 11 giờ trưa, Tuyến đạp xe đến tận nhà tôi. Tuyến bảo: “Thư em không biết viết, thơ càng không hiểu, nên em chủ động đạp xe lên gặp anh để nói chuyện”. Tôi đóng cửa xưởng mộc, giải tán phó nhỏ. Tôi và Tuyến nấu nướng, ăn uống. Ăn xong, Tuyến nói rõ tâm sự với tôi như lần gặp trước. Tuyến sợ chênh lệch tuổi tác, sợ tôi đã có vợ, có con, không đảm đương được. Tuyến từ chối lấy tôi. Tuyến về, tôi lại thất tình, lại tương tư trong rượu và thơ. Những vần thơ tha thiết, đắm say, đau đớn liên tiếp “bay” đến xí nghiệp gạch Kênh Cầu.
Thời gian sau, Tuyến lại đạp xe lên. Tuyến nói: “Em sẽ đồng ý lấy anh, nhưng phải tổ chức cưới xin thực sự. Anh phải có 2 ô tô đón em, cho cả làng biết. Hoa hoét anh phải sắm sửa đầy đủ, quy mô như những đám cưới khác. Trước khi cưới phải đăng ký kết hôn, phải dạm ngõ, ăn hỏi. Anh sắm áo cưới cho em, áo vest cho anh”.
Những yêu cầu của Tuyến đưa ra quá khó với hoàn cảnh lắm vợ, đông con của tôi. Tuy nhiên, tôi không suy nghĩ nhiều, mà gật đầu bừa bãi đồng ý. Tôi tính sẽ lấy Tuyến là người cuối cùng, sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn với Lụa rồi đăng ký kết hôn đàng hoàng với Tuyến và không còn mơ mộng gì nữa. Thấy Tuyến xinh đẹp, tử tế, ngoan ngoãn, nên cả họ tôi đều ủng hộ, đồng ý. Riêng mẹ tôi thì vẫn nhất quyết phản đối. Bao năm đã trôi qua, tôi đã dăm lần bảy lượt cưới vợ, nhưng bà vẫn chỉ coi Lụa là con dâu duy nhất. Bà không chấp nhận ai. Bà chửi ráo, tìm cách phá.
Tuyến nhận lời, vài hôm sau, tôi tiến hành dạm ngõ và ăn hỏi một cách thần tốc. Đoàn ăn hỏi của chúng tôi toàn nhà thơ, nhà văn, ai cũng phong độ, hào hoa, ăn nói bốc giời. Lễ dạm ngõ rất to, nhà trai phát biểu long trọng. Hai bên bàn bạc và thống nhất ngày cưới. Gia đình nhà gái nhận trầu cau vui vẻ thoải mái.
Sau lễ ăn hỏi, Tuyến lên nhà tôi nhiều lần. Cứ chiều thứ 7, tôi đón Tuyến ở cổng xí nghiệp. Chúng tôi ở với nhau. Đêm chủ nhật mới chở tuyến về cơ quan. Đoạn đường từ nhà tôi về xí nghiệp của Tuyến chỉ hơn 10 cây số, mà chúng tôi đi từ 7 giờ tối đến 2 giờ sáng mới tới nơi. Hai đứa cứ đạp xe một đoạn lại chui vào vườn ngô, bờ tre, bãi cỏ “tâm sự”. Cũng vì chúng tôi không giữ được nên Tuyến có chửa. Đám cưới sắp thành, thì mối họa xảy ra…
(Còn nữa)
Phần 10: Cưới trượt vợ đẹp
Sau khi tổ chức lễ ăn hỏi, thi thoảng Tuyến lại đạp xe từ xí nghiệp về ở với tôi tại căn nhà do bố mẹ tôi xây cho ở làng Khoan Tế (Đa Tốn, Gia Lâm, Hà Nội). Tôi đã chuyển xưởng mộc về đây, quyết tu chí làm lại cuộc đời. Mong muốn của tôi là tập trung phát triển nghề mộc, kiếm một cô vợ đảm để sống một cuộc đời có ý nghĩa. Tuyến chính là lựa chọn cuối cùng của tôi. Những đám cưới trước, cả họ đều phản đối, thì đám cưới này cả họ vui vẻ, hể hả. Mọi người họp bàn, tìm cách tổ chức một đám cưới đúng nghĩa, để tôi có một gia đình thực sự. Duy chỉ có mẹ tôi thì vẫn nhất mực phản đối. Tuy nhiên, cô bác, chú thím sẵn sàng thay mẹ tổ chức cưới xin cho tôi. Vì vậy, tôi cũng yên tâm phần nào.
Vì Tuyến là gái chưa chồng, lại còn trẻ, nên chắc chắn không chấp nhận một người lắm vợ như tôi. Tuyến đề nghị tôi phải giấu nhẹm chuyện bị mẹ phản đối với những người trong gia đình Tuyến. Sau này, sự việc có vỡ lở thì cũng là sự đã rồi, chẳng làm gì được nữa. Do chúng tôi không giữ gìn được, nên ngày cưới chưa đến, thì Tuyến đã mang bầu. Hai chúng tôi đều rất yêu thương nhau, xác định gắn bó với nhau, nên thay vì lo lắng tội “ăn cơm trước kẻng”, thì lại vui mừng.
Ngày cưới sắp đến, thì tại nhà anh rể và chị gái của Tuyến xuất hiện một người đàn ông. Anh này tên là Soạn, là cán bộ to của ga Long Biên, hơn Tuyến gần chục tuổi. Anh này về ra mắt họ hàng và tuyên bố rằng, anh chính là con riêng của bố Tuyến, tức anh em cùng cha khác mẹ với 3 chị em Tuyến. Bố mẹ Tuyến đều đã mất sớm, không lấy người đối chứng, nhưng những gì anh ta nói, cùng với bộ mặt như lột của ông bố, thì ai cũng tin chắc chắn đó là con riêng của bố Tuyến. Với lại, nếu điều đó không phải sự thật, thì chẳng có kẻ quan chức sống ở phố xá nào tự nhiên về vùng quê nghèo nhận anh em. Đen đủi là anh này lại biết sơ sơ về tôi và Lụa, người vợ đầu của tôi. Anh ta đã về nhà Lụa điều tra và phát hiện tôi chưa bỏ được Lụa, vẫn còn đăng ký kết hôn. Một ngày, Tuyến chạy lên gặp tôi bảo: “Nguy rồi anh ơi! Anh Soạn biết rõ hoàn cảnh của anh rồi. Anh ấy họp gia đình yêu cầu tổ chức một cuộc gặp mặt ở nhà trai, coi như tìm hiểu gia cảnh, nhà cửa”. Trong hoàn cảnh đó, tôi đành phải chấp nhận. Không còn cách nào khác. Tôi chuẩn bị một đoàn đón tiếp long trọng. Mẹ tôi không đến nên thay bằng mấy bà bác. Bố tôi mất, thì có mấy ông chú, mấy ông bác đón tiếp thay. Tôi sắp xếp đâu ra đấy. Mọi người đều vui vẻ nhận lời.
Theo lịch trình, 9 giờ sáng, họ nhà gái tìm lên. Gần đến 9 giờ, mà không thấy mấy ông chú, ông bác, bà thím đến. Tôi cuống cuồng đi tìm, người thì cáo bận, người phải đi gặt, người cáo ốm. Ông chú còn giả vờ say rượu, lay mãi không dậy được. Chỉ có 2 bà bác đến. Hai bà run cầm cập, mặt mũi nửa khóc, nửa cười. Lúc đó, tôi mới biết, tối hôm trước mẹ tôi gặp từng người chửi bới. Bà cấm mọi người tham gia vào đám cưới của thằng Hành. Nếu ai giúp nó, thì bà sẽ đến tận nhà rủa cho cả nhà chết thảm. Hai bà bác vừa sợ mẹ tôi, lại vừa sợ tôi đi lừa con nhà lành, nên mặt mũi tái mét, cứ ngồi đần mặt ra.
Nhà gái đi xe máy rầm rầm vào làng. Đi từ đầu làng đến nhà tôi, họ đã biết tôi lấy vợ 5-6 lần. Hỏi đường, ai cũng bảo: “Vào nhà Hành nhiều vợ chứ gì?”. Tuy nhiên, nhà gái vẫn vào, trò chuyện vui vẻ, ăn uống đàng hoàng. Anh Soạn phát biểu rằng, họ nhà gái vẫn nhất trí cưới như lễ ăn hỏi, nhưng ngày cưới là khi nào thì bàn sau.
Những ngày đó, tôi sống trong tâm trạng hoang mang, lo lắng, vì biết chắc Tuyến sẽ tuột khỏi tay tôi. Tôi đã đau đớn viết những dòng này:
“Tôi đã yêu nàng
Yêu nàng tha thiết
Dẫu thời gian là ít
Để tháng năm ly biệt
Vâng! Tôi quá yêu nàng
Yêu nàng mạnh mẽ
Mắt nàng đốt cháy hồn tôi
Ngọt ngào giọng nàng tôi cứng lặng
Im lìm lạnh lẽo tháng năm trôi
Ôi yêu! Tôi quá yêu mất rồi
Chẳng phải chót lưỡi đầu môi
Bằng tim bằng óc bằng năm tháng
Để nhớ để thương trọn một đời
…
Phải chăng định mệt sẵn có rồi
Để em khổ lẫn với cùng tôi
Để hai thoi thóp tàn năm tháng
Để nhớ để yêu suốt một đời.
(Đã yêu – tập Thơ hỏi, NXB Lao Động)
Nhà gái về, biết rằng đã thất bại, nhưng tôi vẫn tìm xuống nhà Tuyến ở xã Bạch Sam (Mỹ Hào, Hưng Yên). Tuyến khóc lóc mắng tôi: “Anh là kẻ lừa đảo, chưa ly hôn thì làm sao đăng ký kết hôn với em được. Anh làm em xấu hổ, làm cả họ em nhục nhã. Giờ em có bầu rồi thì phải làm thế nào?”. Gia đình nhà gái cương quyết không cho cưới, mang lễ ra trả. Tôi buồn bã: “Các bác không cho cưới thì đành chịu, chứ con lấy lại cau trầu làm gì”. Trước khi chia tay, về Hà Nội, tôi đã để lại cho em mấy vần thơ. Dù trái tim giá lạnh, giả vờ quên em, nhưng thực ra trong sâu thẳm trái tim yêu em tha thiết, không thể quên được em.
“Thương em tìm cách xa em
Để tròn nguyên vẹn trái tim trọn đời
Để em thanh thản vui tươi
Tim tôi lạnh giá một đời yêu em”
(Thương em – tập Thơ hỏi, NXB Lao Động)
Những vần thơ cháy bỏng gửi cho Tuyến, khiến Tuyến vừa yêu tôi tha thiết, nhưng lại căm thù tôi rất nhiều. Tuyến giận gia đình mình đã phá hỏng cuộc tình của em. Tuyến bỏ nhà lên đơn vị ở. Tuyến thề với gia đình, họ hàng là sẽ không bao giờ về nhà, về làng nữa. Để khỏi mang tiếng chửa hoang, tôi và Tuyến làm mấy mâm cơm ở đơn vị gọi là lễ báo hỷ. Hôm đó, chỉ có bạn bè, đồng nghiệp ở cơ quan. Tuyến mượn tôi đến xí nghiệp để làm chồng giả, chứ Tuyến giận tôi lắm, quyết không lấy tôi làm chồng. Sau Tuyến đẻ một cô con gái. Tuyến bảo con gái xinh lắm, nhưng tôi không được gặp mặt con. Thời gian sau, cơ quan phát hiện Tuyến không chồng mà chửa. Không xuất trình được giấy đăng ký kết hôn nên cơ quan đuổi việc Tuyến. Anh Soạn, người anh cùng cha khác mẹ đã đưa mẹ con Tuyến về nhà mình ở, xin cho làm công nhân quét rác ở Hà Nội.
Thời gian đó, Tuyến nhất quyết không gặp tôi. Tôi tương tư Tuyến nên nhiều đêm mất ngủ. Biết tin tuyến làm công nhân quét rác, tôi bỏ nhiều ngày lang thang phố phường Hà Nội, gặp công nhân quét rác hỏi thăm. Thế nhưng, Tuyến vẫn bặt vô âm tín. Thời gian đó, tôi không thiết làm ăn gì nữa, mà toàn rượu chè bê tha, thơ ca hò vè. Tôi bán cả gỗ lấy tiền mua rượu, dùng cả tiền đặt cọc của khách mua rượu. Suốt ngày gọi mấy bạn thơ đến nhậu say túy lúy, rồi bình thơ, làm thơ, chửi thơ. Thời gian sau, khi tôi và đám bạn thơ đang say sưa lướt khướt, nhà cửa ngập ngụa, hôi thối, thì Tuyến bế con đến, mang theo cả túi đựng quần áo, bánh kẹo, hoa quả. Nàng ngồi một lúc, rồi cáo từ. Tỉnh rượu, tôi thấy tấm giấy để mặt bàn ghi: “Anh cứ như thế này thì ai chịu nổi. Em mong anh hồi tâm. Vĩnh biệt anh!”.
Tôi như kẻ điên. Tuyến đã tìm về với tôi, nhưng thấy cảnh tôi bê tha rượu chè, thơ ca, không được tích sự gì, nên nàng bỏ đi mất. Tôi tìm lên nhà Soạn, anh cùng cha khác mẹ với Tuyến để hỏi han, nhưng Soạn bảo không biết Tuyến bỏ đi đâu. Vài lần tìm lên, anh ta đều nói vậy. Biết rằng anh ta giấu, Tuyến cũng không muốn gặp, nên tôi thôi. Rơi vào hoàn cảnh đó, tôi lại càng bê tha rượu chè, làm hàng trăm bài thơ thất tình, nhưng chỉ gối đầu giường chứ không gửi cho Tuyến. Mà cũng chẳng biết Tuyến ở đâu mà gửi.
Thời gian sau, một phó nhỏ của tôi, quê ở làng Bùi (Hà Tây cũ) bảo rằng đã gặp Tuyến. Tuyến đã lấy một kỹ sư điện rất đẹp trai, chưa vợ. Tuyến không làm công nhân quét rác nữa, mà làm ở một khách sạn lớn tại Hà Nội. Người đàn ông này là do Soạn giới thiệu cho Tuyến. Thấy tôi đau khổ, ngập ngụa trong rượu và thơ, đám phó nhỏ thương xót, nên bàn mưu tìm gặp chồng Tuyến để… đòi vợ cho Đăng Hành. Tuy nhiên, tôi gạt đi. Tôi là kẻ chả ra gì, đã gây cho Tuyến quá nhiều đau khổ. Chuyện đã qua thì cho qua, tôi coi em như một cuộc tình đẹp.
Nghĩ đến Tuyến, mà thấy cuộc đời mình như trò hề. Nguyễn Đăng Hành là trò đùa của số phận. Nếu không bê tha với thơ ca, hò vè, nếu tu chỉnh làm ăn, thì đã có một cuộc đời hạnh phúc với Tuyến. Nếu lấy được Tuyến, cai được thơ, thì cuộc đời đã có ý nghĩa, không thất bại như bây giờ. Cả đời Đăng Hành bị thơ ca nó hành, nên mới ra nông nỗi này.
(Còn nữa)
Phạm Dương Ngọc ghi theo lời kể của nhà thơ Nguyễn Đăng Hành
同時也有5部Youtube影片,追蹤數超過0的網紅DUOC DONG NAI,也在其Youtube影片中提到,video bắt rắn các bạn đừng làm theo nhé, Được Đồng Nai bắt rắn bat ran Con Rắn được đồng nai bẫy rắn thú vui săn rắn Thú Vui 3 Miền Hổ Chúa cobra snak...
「soi cau lo」的推薦目錄:
- 關於soi cau lo 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最佳貼文
- 關於soi cau lo 在 It's all about your OTPs Facebook 的最佳貼文
- 關於soi cau lo 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的精選貼文
- 關於soi cau lo 在 DUOC DONG NAI Youtube 的最佳貼文
- 關於soi cau lo 在 DUOC DONG NAI Youtube 的最佳貼文
- 關於soi cau lo 在 DUOC DONG NAI Youtube 的最讚貼文
- 關於soi cau lo 在 搜索soi cau mb相關的YouTube紅人, YouTube網紅搜索工具 的評價
- 關於soi cau lo 在 100 Soi cau lo de chuan ý tưởng | cầu, sói, queensland australia 的評價
- 關於soi cau lo 在 Soi cầu lô gan miền bắc-soi cầu miền bắc rồng bạch kim-soi ... 的評價
soi cau lo 在 It's all about your OTPs Facebook 的最佳貼文
/TRANSFIC/ [MARVEL] TRẠI CẢI TẠO ÁC NHÂN CỦA PETER PARKER - CHAP 12: GWEN
Chap 1 - 11: https://www.facebook.com/notes/its-all-about-your-otps/m%E1%BB%A5c-l%E1%BB%A5c-transfic-tr%E1%BA%A1i-c%E1%BA%A3i-t%E1%BA%A1o-%C3%A1c-nh%C3%A2n-c%E1%BB%A7a-peter-parker/619058428650279/
__
Peter đã thử đủ mọi cách, nhưng nhìn Gwen đứng trong phòng khách bừa bộn nhà nó, vẫn ôm khư khư lấy chiếc ba lô, nó biết cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
Tầm năm phút sau khi những chuỗi cổ tự vàng kim đã mờ đi khỏi làn da màu sứ, Loki tỉnh dậy trên chiếc sofa mòn vẹt, trên người chỉ có mỗi chiếc quần với đôi bốt. Mớ trang phục còn lại đã bị Nicolai cởi bớt ra cho thoáng. Peter có được vài giây chiêm ngưỡng những múi cơ bụng hàng Asgard, trước khi Bob lấm lét đưa cho vị thần đang cau có một ly nước lọc. Đám đàn ông ai nấy đều đứng trong bán kính một sải tay, phòng hờ có chuyện bất trắc.
“Ta đã gần làm được rồi,” Loki khó nhọc ngồi dậy, uống cạn ly nước rồi cay đắng nói. Y giơ hai bàn tay ra, đăm đăm nhìn ngọn lửa ma thuật le lói chút ánh sáng màu xanh lục, rồi nhanh chóng tắt ngúm. “Nó vẫn còn ở đây. Ta chỉ cần tìm cách…”
Bất chợt có tiếng thịch nặng nề, nối tiếp là giọng nữ kêu lên hoảng hốt. Gwen vừa vấp phải một trong những cây súng trường mà Wade cứ tiện tay vứt khắp nhà.
“Gwen, gượm đã! Mình xin lỗi mà, nghe mình-” Peter lật đật chạy theo khi cô nàng quay ngoắt đi và tông thẳng vào bức tường gạch mang tên Nicolai. Anh đỡ lấy khuỷu tay cô bé cho khỏi ngã, nghiêng nghiêng đầu bối rối, trong khi Gwen lí nhí gì đó trong miệng, mặt mũi đỏ rần lên. Nhưng cô không cố gỡ tay Nicolai ra. Nghe tiếng Peter ho khan sau lưng, nàng ta như bừng tỉnh khỏi cơn mê, bước qua một bên để né Nicolai rồi vội vàng đi thẳng ra cửa.
“Không thể nào tin được cậu bỏ đại học để làm cái trò này,” Gwen vừa tuôn một tràng vừa buông người xuống chiếc xích đu ngoài hiên cùng với Peter.
“Mọi chuyện không phải như cậu thấy đâu,” thằng nhỏ phân trần.
“Chứ không thì là cái gì? Đến mình là loại người không để tâm đến thời sự mà còn nhận ra cái ông ngồi trên sofa, chính là tên thần độc ác đã tàn phá New York mấy năm trước.” Cô khịt mũi. “Từ trước đến nay mình vẫn luôn tin vào phán đoán của cậu, nhưng chuyện này thế nào cũng sẽ khiến cậu hối hận. Chứa chấp tội phạm nguy hiểm, Peter ơi là Peter.”
“Những người này không xấu xa đâu Gwen, mình nghĩ họ xứng đáng có được cơ hội làm lại từ đầu,” thằng bé giãi bày, nhưng Gwen vẫn một mực lắc đầu.
“Thế này là đùa với lửa. Cậu không biết cậu đang làm gì cả, Pete à, nếu có gì xảy ra, cậu còn chẳng có kĩ năng hay năng lực gì để tự vệ-”
Cửa chính kẽo kẹt hé mở, và Nicolai thò đầu ra báo “Có điện thoại.” Peter miễn cưỡng đứng dậy, để rồi trố mắt nhìn anh đến thế chỗ nó cạnh Gwen. Cô bạn lại quay về biểu cảm nửa muốn đỏ mặt ngại ngần, nửa muốn vùng dậy la hét như lúc nãy. Nhưng thằng nhỏ biết chắc Nicolai sẽ không làm gì tổn hại đến Gwen.
“Ờm, cảm ơn.” Peter gượng gạo nói rồi đi vô.
Phòng khách im ắng không một tiếng động khi thằng nhỏ ngồi phịch xuống sofa và dằn dỗi dụi mặt vào vai Wade. Mùi khói hăng hắc lẫn mùi máu xộc vào mũi nó, làm Peter tự hỏi từ khi nào mà hỗn hợp này đã trở nên quen thuộc và dễ chịu thay vì khiến nó sợ tụt quần.
“Đi rồi à?” Erik vừa thảy cho nó chiếc điện thoại đã thôi đổ chuông, vừa hỏi với giọng thông cảm.
“Chưa, nhưng cậu ấy nhìn tôi cứ như thể tôi đã thành người xa lạ vậy,” câu trả lời bị vai Wade chặn lại nghe nghèn nghẹt.
“Ai mượn cưng dính vào tụi này làm gì hả Petey.” Tay Wade choàng qua vai nó thành một vành đai cứng cáp. Peter nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Anh mà bàn lui như vậy một lần nữa thôi, Wade, thì đừng có trách tại sao nước biển lại mặn.” Nó há mồm cắn ngập răng vào bả vai tên lính đánh thuê.
“Đứa nhỏ này luôn hết lòng với những người nó coi là bạn,” giọng Loki nghe rất giống như đang tán thưởng. Peter bật cười, rồi lại thở một hơi dài thườn thượt.
“Tôi không biết nên gọi cái này là gì, nhưng chắc chắn nó đã lớn hơn tình bạn rồi,” nó quơ tay chỉ 'hang ổ' của cả bọn. Loki hạ cố đáp lại bằng một nụ cười thoáng qua khóe miệng. Trong một lúc, không gian chìm trong im lặng nặng nề, khiến cho tim thằng bé suýt nữa bắn ra ngoài khi chiếc điện thoại lại đổ chuông.
Peter bấm nhận cuộc gọi video, và dì Natasha hiện lên màn hình. Ở nông trai sóng yếu nên hình ảnh vừa nhòe vừa giật cục, nhưng đủ để nó nhận ra khoang chứa của chiếc Quinjet. Dì mỉm cười khi nhìn thấy nó.
“Peter có bắt máy không?” Ai đó hỏi, dì Natasha quay lại hét trả lời. Peter nghe sột soạt gì đó, cùng với giọng cậu Clint la oai oái khi bị ba Tony dẫm lên chân trong cơn vội vã.
“Chào ba,” Peter nói khi khuôn mặt mệt mỏi của Tony chen vào màn hình. Bên trái nó, Loki khịt mũi khinh bỉ trước sự hiện diện của đội Avengers. Thằng nhỏ ráng rặn ra một nụ cười ngây thơ vô tội, dù tim đang nhảy tưng tưng trong ngực.
“Con đang ở với ai hay sao vậy?” Tony nheo nheo mắt, rồi bật bài ca quen thuộc mà bất cứ bậc phụ huynh nào cũng rành sáu câu. “Ngộ hen, rõ ràng ba đã dặn con phải ở yên cho đến khi nào an toàn. Thế mà lính của Coulson lại nói đã nhìn thấy con trong thành phố. Còn nữa, thằng Storm mới gọi, nói là ba dựng chuyện láo lếu với nó. Con có muốn giải thích cho ba không?”
“À, cái đó, ờm...Mọi người đang ở đâu vậy? Tình hình sao rồi?” Nó giả vờ đánh trống lảng.
Tony coi bộ thừa biết chiêu bài của thằng nhỏ, nhưng chỉ biết lắc đầu. “Bọn ta đang trên đường truy lùng Ultron, tin tốt là hầu như không có ai trong đội bị thương, và cũng có chút manh mối về tung tích của hắn, tin xấu là tên này vừa chiếm cứ nhà máy của Hydra ở Nga, và hiện đang sở hữu một đội quân máy bay tự hành.”
Kế bên Peter, Wade chắt lưỡi tức tối và thảy tờ hai mươi đô la vào bàn tay đang chờ sẵn của Erik. May mà lúc đó ba Tony đang nói chuyện với chú Steve, nên không nhìn thấy khuôn mặt hoảng hồn của thằng nhỏ bị cánh tay của Wade che mất mấy giây.
Khi quay lại, mặt ba rất quạu. “Steve nói không được kể mấy chi tiết bạo lực cho con nghe kìa Pete. Cậu ta sợ làm con lo.” Ba đảo tròn con mắt nhìn rất kịch. Sau lưng ba, Peter thấy loáng thoáng một cái đầu tóc vàng.
“Chú Steve nói đúng đó,” nó đồng tình với Cap. “Ba đừng làm chuyện gì dại dột nha, kiểu ôm bom nguyên tử vào vũ trụ chẳng hạn. Năn nỉ đó?” Loki lại khịt mũi.
“Đừng lo con trai. Bọn chú sẽ trông chừng ba cháu,” Chú Steve thò đầu vào, đồng thời vỗ đánh bộp lên vai Tony. Ba nhăn nhó một xíu, rồi trước nỗi kinh hoàng của Peter, cả hai chồm tới và nhíu mày săm soi màn hình.
“Cháu đang ở cùng ai hở Peter?” Lần này đến lượt Captain America hỏi, và tiếng kêu đầy đắc thắng của Tony như muốn nói: “À há! Đã bảo đầu óc ông đây còn chạy tốt mà!”
“Đâu có, cháu có một mình à. Giờ này mà gặp ai chứ?” Peter cố giữ vẻ mặt bình thản, nhưng nói dối chưa bao giờ là sở trường của nó cả. Nó định mang điện thoại lên phòng ngủ, nhưng tự dưng làm thế sẽ bị nghi ngờ ngay.
Thằng nhỏ đang loay hoay như gà mắc tóc thì Gwen Stacy mở cửa bước vào, gò má hồng lên vì gió lạnh, chiếc áo khoác của Nicolai choàng trên vai. Anh theo sau cô im lìm như chiếc bóng và dựa người vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực. Gwen dúi chiếc ba lô cho Bob (cậu chàng cầm lấy theo phản xạ) rồi bước đến ngồi kế bên Peter.
“Chào chú Stark. Cháu Gwen đây ạ. Có bạn gái cũ đến chơi nên Peter hơi ngại một chút,” cô bé vừa nói vừa mỉm cười. Chú Steve chớp chớp mắt mấy cái, vừa mở miệng định chào thì bị ba Tony thụi cho một cùi chỏ, xùy đi chỗ khác. Mặt ba nở một nụ cười tinh quái.
“Ờ được rồi. Không làm phiền hai đứa nữa đâu. Chơi bời gì cũng nhớ an toàn là trên hết, với lại đừng có làm mấy chuyện ba không làm nhá,” ba nói oang oang, mặc kệ chú Steve cự nự đằng sau. “Đừng lo lắng, Peter. Bọn ba sẽ về New York nhanh thôi.”
“Bái bai,” Peter lúng búng, rồi cuộc gọi kết thúc.
Nó quay sang trợn mắt nhìn cô bạn, Gwen nhìn lại với vẻ mặt bình thản, rồi nhẹ nhàng mở lời, “Xin lỗi hồi nãy mình phản ứng hơi gay gắt. Mọi chuyện xảy ra đột ngột quá, có lẽ lúc đó đầu óc mình chưa được thông suốt.” Cô bé nắn bóp những ngón tay, bứt rứt. “mình đã suy nghĩ về những gì cậu và-” Gwen hất đầu về phía Nicolai, “-nói. Nếu đây là điều cậu muốn làm, thì mình cũng không có lý gì lại phản đối.”
“Ý cậu là sao?” Peter lí rí hỏi lại, tưởng như nó đang lên cơn ảo giác.
Gwen thở dài, nắm lấy tay thằng bé, “Ý của mình là, tụi mình vẫn là bạn thân, có vấn đề gì mình sẽ lắng nghe cậu, có lẽ là cho những người này một cơ hội để thay đổi quan điểm của mình nữa.” Cô nàng siết nhẹ tay nó, thêm vào, “Với lại, mình không có xe, mà ngoài trời lạnh cóng hà.”
Peter bật cười và nhào tới ôm cô bạn, tảng đá trong ngực như được nhấc bỏ. Gwen cũng tươi cười ôm lại nó. Ánh mắt của cô chạm phải Nicolai, thấy anh gật đầu khẽ. Khi hai đứa buông nhau ra, Peter bồn chồn đứng dậy, ra hiệu cho cả đám ăn nhờ ở đậu lại gần, rồi lau hai bàn tay đẫm mồ hôi lên quần.
“Để tớ giới thiệu cậu với mọi người.”
___
Gwen lắng nghe với một biểu cảm ngồ ngộ pha giữa điềm tĩnh và hứng thú. Cô không hỏi han gì nhiều, cũng chẳng bình phẩm mớ giấy dán tường xấu chó nhà nó, nhưng lại tấm tắc khen món cháo gà thơm ngon của Bob, nhờ vậy mà nhanh chóng chiếm được cảm tình của cậu chàng.
Cả tối hôm đó tâm trí Peter treo trên chín tầng mây, nửa kinh ngạc, nửa vui mừng; nó vẫn chưa tin được rằng Gwen chịu cho nó một cơ hội nữa. Có người lạ trong nhà, đám đàn ông hình như hơi ngại, ai nấy cũng về phòng sớm cả. Đến chín giờ, Peter cũng mở mắt hết nổi rồi, thế nên nó dẫn Gwen lên phòng ngủ của nó, còn mình thì ôm mền xuống sofa như con nhà gia giáo.
Mỗi tội nó quên béng mất khuya xuống là trời lạnh teo, mà tấm chăn dày thì nó đã đưa cho Gwen mất rồi. Peter lo dụi mặt vào lưng ghế để hãm đi tiếng răng nó đánh bò cạp, đến nỗi có người đến gần cũng không hay biết gì. Mãi tới khi người ta chọt vào mông, nó mới hoảng hồn quờ quạng trong bóng tối, “Ai-ai đó?!”
“Ở tận nhà sau mà ta vẫn nghe được răng ngươi va lập cập đó Peter. Phiền chết đi được.” Cái giọng khinh khỉnh này chỉ có thể thuộc về một người thôi.
“Loki hả?” Peter hấp háy mắt nhìn hình thù đen thui.
“Đi,” Loki nóng nảy giục.
“Hả? Gì?” Thằng nhỏ ngơ ngáo hỏi lại.
Vị thần quay lại, hẳn là để ném cho nó một cái nhìn chán chường, giọng y sặc mùi khíu chọ. “Tối nay qua giường ta mà ngủ, đằng nào ta cũng không cần.”
“Ông thức làm gì vậy?” Peter vừa hỏi vừa gỡ tấm chăn mỏng manh ra, đi theo Loki.
“Ta phải tìm cách phá vỡ lời nguyền của Allfather để khai thông lại phép thuật,” Y lầm bầm, dẫn nó vào phòng rồi đóng cửa lại.
Peter nhìn quanh và lập tức há hốc muốn rớt cả hàm. Từ lúc Loki tự đi lại được, nó chưa ghé thăm phòng này. Căn phòng khi trước sạch không có một hột bụi, bây giờ hằng hà sa số giấy tờ chi chít tuồng chữ loằng ngoằng và hình vẽ lạ mắt của Loki đã dán kín từng phân vuông tường, phủ cả xuống sàn và những bình con con đựng thứ thảo mộc phát quang hái từ vườn riêng của y. Peter nhảy dựng lên khi vô tình dẫm phải cái gì đó hao hao như chân gà phơi khô.
“Người nào không biết chắc lại tưởng đây là phòng ngủ của thằng sát nhân hàng loạt khùng điên nào ấy chứ,” nó vừa phun ra một câu bình luận ơ thờ vừa há miệng ngáp, rồi thử kéo tấm chăn. Chỉ có vài tờ giấy rơi ra, nhưng Peter vẫn chuồi vào giường với tâm thế đầy cảnh giác, làm như có con vật Asgard huyền bí nào đó đang nấp dưới chăn chầu chực tớp nó vậy.
Loki tặng thêm cho thằng nhỏ mấy tiếng cười cụt lủn, nghe lạnh xương sống trước khi quay lại cắm cúi bên bàn làm việc. Peter thở dài mãn nguyện, cảm nhận mấy đầu ngón chân cuối cùng cũng được rã đông.
“Tháng 11 rồi mà vẫn còn quạ, ông biết vụ đó không?” Nó vừa ngáp vừa hỏi, hai mắt chưa gì đã díu lại. Cái mùi là lạ trong phòng Loki làm đầu nó cứ lâng lâng, nhẹ tênh. “Hôm qua ở ngoài đồng tui thấy hai con qụa bự chà bá lửa luôn ớ.”
“Kêu bạn trai ngươi ra làm bù nhìn tiếp đi,” Loki lơ đễnh đáp, “ta thấy hắn thích bị treo lên cây thập tự giống như ông thần thánh gì của các ngươi đấy.”
“Nè đừng có nói chúa Giê-su như vậy chớ, chúa Giê-su chơi được lắm à,” thằng nhỏ làu bàu, rồi một lúc lâu sau, nó nói tiếp, “Anh Wade HÔNG PHẢI bạn trai tui à nha! Mới hun có lần chứ mấy. Mà ảnh buông ra liền luôn, chưa kịp hun lại gì hết…” Peter thấy cả người bồng bềnh, thư thái làm sao, thậm chí khi Loki ngưng bút, ngước lên nhìn nó, nó cũng chẳng để ý. Thằng bé ngân nga ư ử trong cổ họng, dụi mặt vào chiếc gối căng phồng. “Ông đốt cần trong đây hay sao vậy, hình như tui phê rồi.” Nó vuột ra một tràng cười khúc khích cao vống, và quạt tay quạt chân trên giường như thể đang bơi.
Peter chầm chậm chớp mắt khi mặt Loki trôi lềnh bềnh vào tầm nhìn, biểu cảm của y vừa buồn cười vừa tò mò. Một bàn tay mát lạnh đặt lên trán nó, thằng bé ngây ngốc cười với y, “Anh chai, đó giờ có ai khen anh đẹp chưa. Đẹp nghiêng thùng đổ nước, đẹp hơn Thor luôn ớ. Nhưng mà đừng có nói cho Thor biết nghen, ổng nghe được ổng buồn chớt…”
Khóe miệng vị thần nhếch lên một giây ngắn ngủi, rồi y biến mất. Vài giây mơ hồ, vui như Tết sau đó, tới lượt cái mặt nạ đỏ đen của Wade chòi vào tầm nhìn. Peter cười khình khịch, chu mỏ ra. Gã lính đánh thuê nói gì đó với Loki rồi ẵm thằng nhỏ lên.
“Tui là con kì nhân chinh đệp nhứt chần đời,” Peter nhừa nhựa tuyên bố trong khi Wade bế nó ra cửa.
Thằng bé thoáng thấy sắc mặt thích thú đến gian xảo của gã thần trước khi y đóng cánh cửa lại.
“Nhớ gọi cho tui nhá!” Nó ráng gọi với theo.
- Hết chương 12 -
Chú thích:
Peter chắc bị dị ứng với trầm hương Asgard :')
Link tổng hợp chapter ở mục ghi chú. Bạn nào cần có thể mở link ghim ở đầu bài viết, xin cảm ơn.
Trans by Fanpage Its All About Your OTPs. Vui lòng không mang đi khi chưa có sự cho phép của chúng tôi. Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả.
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/3135464/chapters/6796619
Fanart: https://www.artstation.com/artwork/ZLQQG
#Fanfiction #Marvel #PeterParker
soi cau lo 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的精選貼文
RÙNG RỢN CHUYỆN CÔ GÁI BỊ SÉT ĐÁNH “BÁO OÁN” CẢ CHỤC NGƯỜI
Ở TP. Điện Biên Phủ (tỉnh Điện Biên), dù câu chuyện trôi qua đã lâu, nhưng lớp người lớn tuổi đều biết đến một câu chuyện kinh dị, đó là chuyện nữ y tá đã báo oán khiến hàng loạt quan chức vào tù, những kẻ đào trộm mộ cô không chết chóc vì bệnh tật, thì cũng tan hoang cửa nhà. Chuyện ấy đến nay vẫn đồn đại ầm ĩ, và mỗi người kể một kiểu. Người thì bảo, đại gia Trần Hùng Sơn, đã lấy xương cô gái xấu số thả vào nồi cao hổ, để bồi bổ sức khỏe, người thì bảo gã dùng xương bàn tay của cô đề làm bùa, luyện phép biến hình, biển thủ công quỹ dễ dàng, người thì bảo gã bán sang Lào cho các pháp sư với giá cao, để có tiền chạy lên chức giám đốc… Câu chuyện ấy hư hư, thực thực, không rõ thế nào, nhưng có một sự thực, là Trần Hùng Sơn, kẻ đứng sau vụ trộm xương cô gái xấu số, đã phải trả giá và những người tham gia quật mộ cũng khốn đốn không kém, khi hầu hết đều chết thảm. PV đã tìm về TP. Điện Biên, để giải mã thực hư câu chuyện bí ẩn này.
Bí ẩn pháp sư và xương người bị sét đánh
Dân gian khắp nơi vẫn đồn thổi những chuyện ly kỳ về những bộ xương bị sét đánh. Người ta đồn rằng, bọn trộm chuyên nghiệp rất ao ước có được bàn tay người bị sét đánh. Chúng tin rằng, khi đi ăn trộm, mang theo bàn tay của người bị sét đánh, thì chúng sẽ trở nên vô hình, không ai nhìn thấy được và cứ thế vô tư ra vào nhà đối tượng như chỗ không người. Chẳng biết việc cầm xương bàn tay người bị sét đánh có giúp tên trộm có khả năng đó không, nhưng lời đồn đó ở vùng đất nào cũng có. Tuy nhiên, những người không tin vào dị đoan, thì giải thích rằng, chính bàn tay của người bị sét đánh có một năng lượng nào đó, mà khiến chủ nhà ngủ say, nên bọn trộm cứ thế mà tung hoành, vơ vét của cải.
Những người nghiên cứu về mật tông, thì giải thích rằng, các pháp sư người Lào, Thái Lan sử dụng xương người bị sét đánh để luyện bùa. Những người bị sét đánh, nếu chết, thì đều là chết bất đắc kỳ tử, chết oan ức, nên linh hồn của họ không siêu thoát được, mà cứ luẩn quẩn ở nhân gian. Các pháp sư cao tay là những người giỏi dùng thuật để sai khiến các oan hồn, bắt oan hồn làm nô lệ, tay sai cho họ. Oan hồn bị sét đánh cứ quẩn quanh ở bộ xương, nên các pháp sư dùng bộ xương bị sét đánh đó để giam hãm các oan hồn, và sai khiến oan hồn làm việc cho họ những khi họ cần. Người ta đồn rằng, năng lượng từ bộ xương bị sét đánh, cộng với khả năng thần thông của oan hồn người chết, có thể làm được những việc nhỏ như chữa bệnh, truyền năng lượng cho người yếu, đến bắt ma cho các bệnh nhân tâm thần, thậm chí là làm cho người khác phát điên, hoặc chết bất đắc kỳ tử. Thế nên, pháp sư nào sở hữu một bộ xương bị sét đánh, thì chẳng khác gì sở hữu một kho báu, hay một lưỡi tầm sét, không chỉ nâng cao vị thế, uy tín trong giới pháp sư, mà còn có thể kiếm tiền như nước. Vì lẽ đó, giới pháp sư sẽ bỏ ra rất nhiều tiền để sưu tập cho được những bộ xương bị sét đánh. Càng sở hữu được nhiều bộ xương, sai khiến được nhiều oan hồn, thì năng lực của họ càng mạnh. Hồi tìm hiểu về thuật Thiên Linh Cái ở vùng Thất Sơn, tôi còn nghe kể rằng, các pháp sư ở núi Tà Lơn, bên Campuchia, đều sở hữu những mảnh xương người bị sét đánh. Khi có bộ xương tích điện thiên lôi, họ mang trong người, thì có khả năng biến hình (thoắt ẩn thoắt hiện như Tôn Ngộ Không), khinh công (lướt đi như gió), đặc biệt là thân thể sẽ thành mình đồng da sắt, đạn bắn không thủng, cung nỏ bắn vào chỉ bật ra (?!).
Ở Điện Biên, trong những ngày tìm hiểu về vụ đào mồ cuốc mả kinh dị này, thì tôi được nghe mấy bợm nhậu kháo nhau chuyện dùng xương người bị sét đánh để… nấu cao. Vùng Sơn La, Điện Biên vốn nhiều hổ, lại giáp nước Lào, là thủ phủ của hổ, hiện chúa sơn lâm vẫn hàng ngày từ Lào tuồn về hai tỉnh này để chui vào nồi cao, nên chuyện đồn đại quanh nồi cao cũng lắm ly kỳ. Giới mê cao hổ đồn rằng, bộ xương hổ mà thiếu xương bánh chè, thì nồi cao bỏ đi. Dù chẳng có căn cứ khoa học nào, nhưng người ta cứ đồn vậy, và khi bộ xương hổ bày ra, người ta quan tâm đầu tiên đến mẩu xương bánh chè nhỏ xíu. Tuy nhiên, không chỉ có thế, ở Điện Biên và Sơn La, giới sành cao hổ thường rỉ tai nhau rằng, nếu kiếm được một mẩu xương người bị sét đánh, thả vào nồi cao hổ, thì nồi cao hổ ấy giá trị không khác gì vàng. Nồi cao hổ có mẩu xương người bị sét đánh, sẽ tăng năng lượng cho nồi cao, khiến những người đau nhức xương cốt ăn vào khỏi bệnh nhanh chóng. Tuy nhiên, tất cả chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ của những kẻ nấu cao, nhằm thêm phần huyễn hoặc cho những nồi cao hổ của chúng.
Cũng chính vì những lời đồn thổi vô căn cứ về tà thuật của xương người bị sét đánh, mà ở ba nước Đông Dương và Thái Lan, hễ có người bị sét đánh, là người thân đào sâu chôn chặt, rồi đổ bê tông phủ kín quan tài, để bọn trộm không đào phá được mộ. Nhiều gia đình còn cẩn thận kéo điện ra mộ trông ngày, trông đêm. Thậm chí, có gia đình chôn luôn người thân trong vườn nhà, để tiện bề trông nom trước sự thèm thuồng của bọn trộm. Thế nhưng, ở Điện Biên, cô y tá chết thảm do sét đánh, không có người thân bên cạnh, lại chôn ở nghĩa địa hoang vắng, thì chẳng khác gì làm mồi cho bọn trộm.
Diện kiến người đào mộ
Dò hỏi loanh quanh mãi, rồi tôi cũng tìm thấy nghĩa địa Noong Bua, nằm ở rìa TP. Điện Biên Phủ. Nghĩa địa nằm sau khu dân cư, trên một quả đồi rậm rịt cây cỏ. Những ngôi mộ lúp xúp, xanh đỏ lẫn trong đám cỏ dại, cây cối. Nhiều ngôi mộ xây to, nhưng không có sự chăm sóc của con người, nên dây leo quây kín. Một cảm giác lành lạnh, rờn rợn khi bước chân vào nghĩa địa này, dù nó chỉ nằm ngay sau khi dân cư. Dường như, nơi đây, người sống ít chăm bẵm cho người chết, nên mồ mả đều hoang lạnh. Gió thổi vào những bụi bương, khiến thân bương chạm vào nhau phát ra tiếng kêu "cót két" rợn cả người. Đang lang thang ở rìa nghĩa địa, thì một người đàn ông trung tuổi đi tới. Tôi kéo lại hỏi về vụ áo đào trộm mộ cô gái bị sét đánh, thì ông dắt tôi đến một doi đất như cái hủm bên một bụi bương khổng lồ và bảo rằng, đó chính là nơi chôn cất cô Vũ Thị Lê, cô gái xấu số bị sét đánh chết, rồi bị nhóm người liều mạng đào mồ trộm xương. Người dân quanh vùng đều biết đến chuyện đó, vì nó quá nổi tiếng, quá ầm ĩ suốt một thời gian dài. Kể lể một hồi, rồi ông chỉ tôi đến nhà ông Đoàn Văn Diệp, ở phường Noong Bua, cách nghĩa địa chừng 500 mét. Ông dặn đi dặn lại tôi rằng, không được tiết lộ ông là người chỉ đường đến nhà ông Diệp.
Hỏi han lòng vòng, thì tôi cũng tìm được nhà ông Đoàn Văn Diệp trên một quả đồi nhỏ đông dân cư nhưng cây cối rậm rạp, tối tăm. Đại gia đình nhà ông Diệp tụ tập sống trong mấy ngôi nhà tềnh toàng, lúp xúp bằng gỗ, đã lên màu đen bóng. Chiếc cổng sắt thấp tè, hoen rỉ như thể cho có nửa đóng nửa mở. Thấy tôi, người phụ nữ béo lùn, khuôn mặt không thiện cảm lắm, cứ chằm chằm nhìn tôi, rồi tiến lại hỏi tìm ai. Khi tôi giới thiệu là nhà báo, thì bà tỏ ra khó chịu, tìm mọi cách xua đuổi. Miệng bà cứ vừa xua đuổi, nhưng lại tiên tục kể lể, kêu than: "Tôi sợ lắm rồi, tha cho tôi đi. Vì chuyện của ông ấy, mà gia đình tôi khốn khổ, tôi cũng khốn khổ. Tôi chỉ muốn mọi thứ được ngủ yên thôi, mà nào có được yên đâu. Cứ thi thoảng cô ấy (cô Lê - người bị ông Diệp quật mộ) lại hiện về dọa nạt, khiến tôi hú vía".
Nghe vợ ông Diệp nói vài câu, cũng đủ biết người đàn bà này mê tín dị đoan, tin vào những chuyện tâm linh huyễn hoặc. Bà kể liên tục những chuyện không đầu không cuối về ma quỷ ám gia đình bà suốt 30 năm qua. Theo lời bà, hồi chồng bà đào mộ cô Lê, bà hoàn toàn không biết, thế nhưng, những sự lạ liên tiếp xảy đến với bà. Lần đầu tiên, sau hôm ông Diệp tham gia quật mộ vài ngày, khi bà đang nằm trên võng ngủ ở gốc cây hồng xiêm, vừa thiêm thiếp, thì bà thấy rõ người phụ nữ trẻ không mặt quần áo gì cả, người cháy đen, chân và tay gác vào cành cây, người như cái võng đưa đẩy thõng thẹo trước mặt mà. Bà cố kêu lên, nhưng không sao kêu được, cố cựa mình không không sao cựa nổi. Phải một lúc sau, bà mới hét lên được, rồi lăn xuống đất, thì người phụ nữ ấy biến mất. Hoảng hồn quá, bà gọi ông Diệp ra kể, thì ông Diệp mới hết hồn, nghĩ đến chuyện đào mồ cuốc mả, lấy trộm bộ xương của cô gái mấy hôm trước. Bị bà vợ truy vấn, ông Diệp mới kể lại chuyện ấy. Hãi hùng quá, bà cùng chồng làm nhiều lễ cúng linh đình, thậm chí ra tận khu đất có mộ cô gái xấu số để cúng bái, làm lễ siêu thoát cho cô gái ghê lắm.
Thế nhưng, theo lời bà vợ ông Diệp, thì oan hồn của cô gái xấu số đó cứ ám lấy cuộc sống của bà cho mãi đến bây giờ. Chuyện kinh dị nhất là vụ mấy năm trước, sau khi mơ thấy người phụ nữ lạ mặt đến nhà, thì hôm sau bà phát hiện có con rắn to tướng ở trong nhà mình. Bất kỳ con vật nào lạc vào nhà bà, từ con bướm, con chim, đến con rắn, bà đều nghĩ đó là oan hồn cô Lê tìm đến, nên bà đều không dám giết hại. Nhưng chim chóc trong nhà còn được, chứ con rắn to bằng cổ tay ở trong nhà thì nguy hiểm quá, nhỡ nó đớp cho cái thì toi mạng. Nghĩ thế, bà thắp hương, lầm rầm khấn vái, xin "cô Lê" tha mạng, không biến thành rắn để hành gia đình nữa. Khấn xong, bà lấy cây gậy đuổi rắn. Thế nhưng, con rắn cứ ngỏng đầu nhìn bà chằm chặp, không chịu đi. Hai mắt nó vằn đỏ. Bà đặt cây gậy cạnh nó, tức thì con rắn bò lên cây gậy, rồi quấn chặt. Bà đem cây gậy ấy ra nghĩa địa Noong Bua, cách nhà đến 500 mét rồi thả cả gậy lẫn rắn ở đó. Ấy thế nhưng, bà hãi hùng dựng ngược, khi vừa về đến nhà, thì đã lại thấy con rắn ở nhà bà. Tin chắc đó là "cô Lê", lại thấy con rắn cũng hiền lành, nên bà không xua đuổi nữa. Bà đặt cây gậy cho con rắn bám vào, rồi chọc gậy lên cửa sổ. Con rắn bò lên chấn song, rồi quấn thân yên vị ở đấy suốt mấy ngày. Ngày nào, bà cũng ra quan sát rắn, rồi nói chuyện với nó, như thể nói chuyện với "cô Lê". Suốt mấy ngày, bà cúng khấn chu đáo. Vài hôm, thì con rắn biến mất, không thấy quay lại nữa.
Lại có lần, sự xuất hiện của con rùa lạ, cũng khiến cả nhà bà một phen náo loạn. Hôm ấy, cả Tây Bắc mưa to gió lớn, nhiều nơi ngập lụt. Bà vợ ông Diệp dậy sớm nấu nướng, thì thấy con rùa lạ, to bằng miệng bát con nằm ở thềm nhà, chính giữa cửa ra vào. Nếu con rùa lạc vào nhà khác, có khi biến thành món rùa rang muối, nhưng vào nhà bà, thì bà nhất nhất tin đó là "cô Lê". Bà cúng khấn, nói chuyện với "cô Lê" một hồi, rồi đem "cô" thả ở một cái đìa cách nhà mấy trăm mét. Lại điều kinh dị xảy ra, là bà thả buổi sáng, thì buổi chiều lại thấy đúng con rùa đó nằm trước hiên nhà bà. Tin đó là "cô Lê" hóa thành, nên bà không xua đuổi con rùa nữa, mà mặc kệ nó ở trong nhà. Đến bữa, bà lấy rau cỏ, bắt dế, cá, tôm cho rùa ăn. Hàng ngày, bà cúng khấn cầu siêu cho oan hồn cô Lê. Vài ngày sau, thì con rùa biến đâu mất…
Sau khi kể chán chê chuyện ma mị liên quan đến gia đình bà, thì bà mới thở dài bảo: "Ông nhà tôi cũng chỉ là phận làm thuê, chuyên nghề bốc mộ, chứ có định trộm xương cốt ai đâu, mà phải gánh chịu điều tiếng ghê thế chứ? Người ta đồn ông nhà tôi được nhiều vàng bạc, đô la lắm, nên mới đi trộm mộ…". Nắm được chuyện người phụ nữ này than thở, tôi liền bảo: "Chính vì không ai hiểu rõ, nên người ta cứ đồn thổi này nọ. Bác cứ để ông Diệp chia sẻ rõ ràng, để mọi người hiểu chuyện, thì người ta cũng thôi đồn thổi, mà bác Diệp cũng được nhẹ lòng". Nghe tôi nói vậy, người đàn bà này mới giãn khuôn mặt cau có và cho tôi số điện thoại để gọi ông Diệp.
Tôi giới thiệu là nhà báo, không ngờ ông Đoàn Văn Diệp lại vồn vã, hứng khởi đến vậy. Chỉ loáng cái, ông đã có mặt ở nhà. Ngày nào cũng vậy, cứ sáng bảnh mắt, ông Diệp đã dậy, dắt ông chú, là chồng của dì ruột vợ ông, đi dạo khắp phường Noong Bua. Bữa trưa, ông tranh thủ dắt chú về ăn trưa, rồi lại dắt nhau đi đến tối. Ông chú này đã 92 tuổi, rất khỏe, ăn tốt, ngủ tốt, nhưng lại bị bệnh teo não do chứng bệnh alzheimer, không nhớ được gì, phóng uế bừa bãi. Bà vợ cũng bị tai biến nằm liệt. Con cái đều là cán bộ, bận mải công tác, mà ông Diệp thì rỗi rãi, nên nhận chăm sóc chú. Ông Diệp bảo: "Đời tôi đã phạm sai lầm lớn, là tham gia quật mồ trộm mả của cô gái trẻ đáng thương, nên bị báo oán nhiều lắm. Phần cuối đời, tôi phải làm nhiều việc tốt, bất kể cho ai, để mong thanh thản anh ạ. Vợ tôi thì sợ nhà báo, nhà văn, chứ tôi thì không ngại gì mà chia sẻ. Tôi cũng chỉ là nạn nhân trong vụ đó mà thôi, chứ nếu tôi là chủ trò, thì giờ làm gì mà còn sống ngồi đây kể chuyện cho anh nữa. Tất cả những người tham gia đào mộ, đều đã bị quả báo, đã chết hết rồi. Ai không chết, thì gia cảnh cũng thảm lắm. Tôi bị nhẹ nhất, là cháy hết nhà cửa, nhưng mạng sống vẫn còn, và ơn giời, là con cái không bị ảnh hưởng gì, giờ đều là cán bộ hết rồi. Tôi sẽ kể với anh toàn bộ chuyện này, không giấu điều gì sất".
Câu chuyện của nhóm trộm mộ cô gái xấu số bị sét đánh, trong đêm tối giữa nghĩa địa hoang vắng không một bóng người, được ông Đoàn Văn Diệp kể lại, dù đã trôi qua gần 30 năm, nhưng vẫn khiến người nghe rùng mình sợ hãi.
Box: Năm 1987, Trần Hùng Sơn, một ông chủ quán phở ở Điện Biên, đã thuê một nhóm người đào trộm mộ cô Vũ Thị Lê, cô gái xấu số bị sét đánh chết. Không ai rõ Trần Hùng Sơn dùng bộ xương ấy làm gì, nhưng bỗng nhiên gã phất lên nhanh chóng. Quán phở của gã đông khách nườm nượp. Có tiền, gã lập công ty, rồi đút lót thế nào mà quen được toàn sếp lớn, nhận thi công nhiều dự án lớn ở tỉnh Lai Châu cũ. Tuy nhiên, sau đó, gã đã bị bắt vì tội tham ô, đút lót, biển thủ công quỹ và nhận án tù chung thân. Những người tham gia quật mộ trộm xương cũng gặp số phận bi đát.
(Còn nữa)
Bài sau: Cuộc quật mồ kinh dị cô gái bị sét đánh ở nghĩa địa hoang vắng
Phong Nguyệt
1. Nghĩa địa Noong Bua, nơi xảy ra vụ đào mộ trộm xương kinh dị gần 30 năm trước
2. Ông Đoàn Văn Diệp - người tham gia vụ đào mộ trộm xương
3. Sợ bọn trộm, người ta phải chôn sâu, đổ bê tông cho những ngôi mộ chôn người bị sét đánh
Bài 2: Cuộc quật mồ kinh dị cô gái bị sét đánh ở nghĩa địa hoang vắng ở Điện Biên Phủ
Ông Đoàn Văn Diệp (Phường Noong Bua, TP. Điện Biên Phủ, tỉnh Điện Biên) từng đi bộ đội. Ra quân, ông về Điện Biên, làm công nhân tại Nông trường Điện Biên, rồi lập gia đình, sống luôn tại đất của nông trường. Nhà ông cách Bệnh viện Nhân dân không xa lắm. Biết ông là người bạo gan, nên cán bộ trong bệnh viện thường thuê ông chôn cất cho những tử thi chết vì nhiều nguyên do đặc biệt, mà không tìm được thân nhân, hoặc thân nhân không nhận. Người dân trong vùng cũng đào mộ chôn người chết ở sau bệnh viện, nên quả đồi biến thành nghĩa địa lớn, tên là nghĩa địa Hòa Bình, hoặc nghĩa địa Noong Bua. Lâu dần, ông Diệp coi đó là công việc kiếm thêm. Ông cũng làm luôn việc bốc mộ, sang cát cho nhân dân quanh vùng tại nghĩa địa sau bệnh viện này.
Một hôm, vào ngày giữa tháng âm lịch, đầu thu năm 1987, khi ông Diệp đang uống nước chè ở nhà hàng xóm, là ông Chu Minh Chiến, thì hai người, là Trần Văn Điền và Nguyễn Văn Tài, ở xã cạnh kéo đến bàn chuyện bí mật. Ông Điền tỏ vẻ bí ẩn: "Có vụ này, hai ông đi làm không? Chỉ mất nửa buổi thôi, mà được 500 ngàn đồng chia nhau". Thời điểm đó, nhà ông Diệp rất nghèo, con cái nheo nhóc, đói ăn, nên nghe thấy chuyện kiếm tiền, thì hào hứng lắm. Lúc ấy, 500 ngàn đồng giá trị bằng mấy tấn thóc, nên dù chia làm 4, thì cũng cứu đói cho cả nhà được cả năm. Ông Tài nhẩn nha kể câu chuyện kiếm tiền dễ dàng mà bí hiểm này.
Ngày đó, tại căng tin cạnh chợ trung tâm Điện Biên, có quán phở nhỏ, nhưng khá đông khách. Chủ quán phở là Trần Hùng Sơn, thường gọi là Sơn Xồm, trình độ hết lớp 4. Trước kia, Sơn Xồm làm nghề đồ tể, chuyên giết lợn cho vợ bán thịt ở chợ. Sau có vốn thì mở quán phở. Ông Tài và ông Điền vẫn làm thuê cho quán phở của Sơn Xồm trong lúc nông nhàn, rỗi rãi. Công việc chính của hai ông là giã giò. Trong lần giải lao, ngồi uống trà, hút thuốc lào, Sơn Xồm mới lôi chuyện xương người bị sét đánh ra nói chuyện. Gã kể nhiều chuyện thần bí về những bộ xương của người bị sét đánh, nào là làm bùa rất hiệu nghiệm, nào là lấy may trong việc làm ăn… Huyên thuyên chán chê những chuyện thần bí, thì gã mới bảo hai ông Tài và Điền rằng, thử đi tìm kiếm xem ở Lai Châu có ai bị sét đánh chết trong thời gian gần đây không. Nếu kiếm được, thì hắn sẽ trả hậu hĩ, bằng vài tháng giã giò thuê cho gã.
Nghe Sơn Xồm nói vậy, ông Tài và ông Điền mới lần mò đi dò hỏi. Trong lần trò chuyện, thì người đàn ông tên Chính kể rằng, mấy năm trước, có nghe bà Thanh Mai, là y tá ở một bệnh xá, kể rằng, có một cô gái bị sét đánh chết, lúc đưa vào Bệnh viện Nhân dân, thì đã chết còng queo rồi. Sét đánh cô gái cháy đen thui, nhìn rất thương tâm. Đi tìm hiểu kỹ, thì nhóm người này biết được đôi dòng về thân phận người con gái kia.
Chuyện xảy ra vào năm 1983. Đêm ấy mưa to gió lớn, cô y tá Vũ Thị Lê đang đạp xe ở trước sân bay Mường Thanh, thì bị sét đánh trúng. Luồng điện sáng lòa phóng xuống đất, kèm tiếng nổ long trời, đã đốt cô gái xinh đẹp đó thành than. Không biết người thân là ai, nên người dân đưa thi thể cô vào bệnh viện. Lục lại giấy tờ mang theo, người ta mới biết, cô Lê là người Tuyên Quang. Cô lên vùng đất tận cùng tây bắc học trường Trung cấp y tỉnh Lai Châu (khi đó chưa tách tỉnh thành Điện Biên và Lai Châu). Học xong, cô về công tác ở huyện Điện Biên, cách thành phố không xa. Người thân ở mãi Tuyên Quang, nhà lại nghèo, đường sá thời điểm đó vô cùng khó khăn, không có điều kiện đưa thi thể người con gái xấu số này về quê, nên đã chôn chị Lê ở nghĩa địa Hòa Bình, thuộc xã Noong Bua. Người thân cho đào mộ cô rất sâu, chôn chặt, rồi ở lại trông nom hơn 1 tháng trời. Người ta tin rằng, 1 tháng sau khi người bị sét đánh chết, thì năng lượng không còn tích tụ trong xương nữa, nên bộ xương vô giá trị. Chính vì thế, chỉ cần trông nom mộ khoảng 1 tháng từ khi người đó qua đời vì lưỡi tầm sét. Thế nhưng, chẳng ai có thể ngờ, nữ y tá này đã bị chôn 4 năm rồi, còn bị đám người đào mồ cuốc mả để trộm cốt.
Tưởng rằng buôn ma túy, hay vũ khí, chứ đào ngôi mộ, móc bộ xương lên, mà được những 500 ngàn đồng, bằng hàng tấn thóc, hoặc hai con lợn béo, thì là việc quá hời, nên sau khi ông Tài và Điền trình bày, thì ông Diệp và Chiến gật đầu ngay. Kế hoạch đào mộ được nhóm người này vẽ ra chi tiết, chọn ngày giờ đẹp để xâm nhập nghĩa địa và trộm xương cốt.
Như hẹn, đúng 9 giờ đêm, nhóm người này có mặt ở nghĩa địa Hòa Bình. Ông Điền còn vác theo một đống quần áo mưa, găng tay da, ủng. Bình thường, mấy ông chỉ dùng tay không, lội chân đất xuống huyệt mò xương, róc thịt người để cải táng, nên đều ngạc nhiên, vì được trang bị hiện đại. Theo ông Điền, thì Sơn Xồm đã mua những thứ đó trang bị cho mọi người. Sau khi bàn bạc, thì ông Tài được phân công cảnh giới từ chân đồi. Nếu có người vào nghĩa địa, thì ông Tài sẽ kêu tiếng tắc kè, và mọi người tắt đèn dầu, ẩn nấp.
Biết có thêm 2 người tham gia đào mộ, nên Trần Hùng Sơn đã đưa trước 20 ngàn đồng, cùng 1kg thịt ba chỉ, nửa nạc nửa mỡ. Nhóm người này đã chia nhau, mỗi người 5 ngàn đồng. Miếng thịt thì cắt làm 4, nhưng miếng to nhất chia cho ông Chiến, vì nhà nghèo, con đông, cả năm chẳng biết đến miếng thịt. Số tiền 5 ngàn đồng chia nhau, ông Diệp trích một phần mua hoa quả, nén hương, đem theo để làm lễ đàng hoàng. Ông Diệp bày hoa quả, thắp hương, rồi khấn vái: " Anh nhà nghèo, đông con đông cái, nên mới làm cái nghề đào mồ cuốc mả này. Thằng Sơn Xồm nó thuê anh, thì anh cứ biết đưa em lên, tắm rửa cho em. Còn nó mang em đi đâu, làm gì thì anh không biết, kệ nó thôi. Có gì, em thông cảm cho anh. Cũng vì nghèo đói mà làm liều em ạ. Em có vật, thì cứ tìm thằng Sơn Xồm ở chợ Điện Biên mà vật nó, vì nó mới là chủ mưu".
Nghịa địa nằm trên quả đồi đá sỏi gan trâu, mộ người con gái này lại chôn rất sâu, nên phải đào suốt 3 giờ đồng hồ, đến 12 giờ đêm, mới thấy quan tài. Bật nắp áo quan, thì thấy bên trong lõng bõng nước. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, khiến ông Diệp phải nhảy lên, chờ cho mùi bay đi hết đã. Thế nhưng, ông Chu Minh Chiến thì chẳng sợ, cởi trần nhảy xuống lội nước, mò xương cốt cho vào chiếc túi vải mà ông Điền đã chuẩn bị từ trước. Cầm chiếc đèn dầu soi gần, mọi người thấy rõ những mẩu xương của cô Lê đều đen sì. Dòng điện cực mạnh của sét đã đốt cháy cả xương của cô, khiến xương chuyển thành màu đen, không giống xương cốt của người chết bình thường.
Vớt hết xương, ông Điệp và ông Chiến giao chiếc túi vải cho ông Điền. Ông Điền buộc vào gác ba ga xe đẹp, mang về nhà, rửa ráy xương cốt một lần nữa. Tối hôm sau, ông Điền mang đến cho Trần Hùng Sơn. Theo lời ông Điền, thì Sơn Xồm nhận cái túi vải đầy xương, nhưng không mở ra xem, mà bảo cứ vứt cạnh giếng nước, rồi bảo ông về luôn. Ông Điền hỏi chuyện tiền nong như đã hứa, thì gã bảo cứ về, để gã kiểm tra, xem xét, rồi thanh toán sau. Thế nhưng, suốt 3 ngày sau, không thấy Sơn Xồm đả động gì đến chuyện trả tiền công trộm mồ mả, nên cả nhóm 4 người cùng đạp xe đến quán phở, cũng là nhà Sơn Xồm. Đến nơi, gã tỏ ra khó chịu, và nói không thể thanh toán được, vì thiếu mất cái xương quan trọng nhất, đó là xương bánh chè. Gã còn đặt câu hỏi vu vơ, rằng lúc đem xương lên, mọi người có kiểm tra lại không, rồi thì ai là người trông nom, bảo quản bộ xương… Sau này, mọi người mới hiểu, gã đặt câu hỏi, tung tin để gây mâu thuẫn trong nhóm, rằng ai đó đã trộm mất xương bánh chè, nên bộ xương không còn nhiều giá trị nữa. Kiểu như bộ xương hổ, mà thiếu xương bánh chè, thì mất hết giá trị. Khi đó, mọi người chưa hiểu ý của hắn, nên ngay đêm hôm đó lại mò ra nghĩa địa, rồi thay nhau nhảy xuống mò mẫm trong quan tài lõng bõng nước tìm xương bánh chè. Tuy nhiên, bới móc mãi cũng không lấy thêm được đốt xương nào, mà chỉ lấy được chiếc gương và cái lược. Vì thông tin gã bảo thiếu xương bánh chè, nên mọi người bực lắm, vẫn không thể nghĩ ra cách nào đòi tiền của hắn. Thời điểm đó, Sơn Xồm cũng là tay giang hồ nửa nạc nửa mỡ, nên không ai dám động đến hắn. Việc làm của nhóm ông Diệp cũng sai trái, nên càng không dám làm to, bởi lộ ra, thì chết cả lũ. Nhóm ông Diệp đành phải nuốt nỗi bực vào bụng.
Đại gia trả giá, nhóm trộm mộ liêu xiêu
Sự việc rồi cũng trôi qua, ông Đoàn Văn Diệp mải lo miếng cơm, manh áo, nên cũng không quan tâm nhiều đến chuyện đòi nợ nữa. Nhưng, sau đó, rất nhiều thông tin cứ đến tai ông Diệp. Chẳng hiểu có liên quan gì không, nhưng sau vụ đào trộm xương cô Lê thời gian, thì Trần Hùng Sơn phất lên như diều gặp gió. Ngày đó, Điện Biên Phủ còn là tỉnh lỵ nghèo, nhà nào sang lắm thì có xe đạp Phượng Hoàng, chứ xe máy thì ngóng ra đường đỏ mắt mới thấy. Thế nhưng, gã chủ quán phở Sơn Xồm bỗng dưng có tới 2 cái xe máy Simson, suốt ngày đèo vợ con diễu phố, trước sự ngỡ ngàng của bà con khối phố. Không ai hiểu vì sao một gã bán phở, mà lại có nhiều tiền như thế. Trong nhóm đào mộ, cũng không ai biết rõ. Lúc thì mọi người đồn thổi rằng, hắn đã mang bộ xương sang Lào bán được một khoản tiền lớn, lúc thì bảo hắn dùng bộ xương làm bùa phép, ăn nên làm ra, mới phất nhanh như vậy. Cũng có tin đồn rằng, nhờ có xương người bị sét đánh, nên hắn buôn lậu trót lọt, mang thuốc phiện ở Lào về Việt Nam ung dung như chốn không người. Cứ đêm xuống, hắn chỉ việc để xương bàn tay, xem quay hướng nào, thì cứ hướng đó mà đi, thì dù gùi cả tải thuốc phiện, cũng chẳng có ai bắt.
Điều ông Điệp, cũng như hầu hết người dân Điện Biên Phủ đều ngỡ ngàng đến ngã ngửa, khi bỗng một ngày, vào thời điểm những năm đầu của thập kỷ 90 của thế kỷ trước, Trần Hùng Sơn, gã bán phở ở chợ Điện Biên, bỗng dưng thành giám đốc doanh nghiệp. Công việc làm ăn, kinh doanh của sơn Xồm cứ lên như diều gặp gió. Điều buồn cười, là thời điểm đó, báo chí, truyền hình tung hô Trần Hùng Sơn như một ông chủ doanh nghiệp tài ba, dám nghĩ, dám làm, biết làm. Vì nhanh chóng nổi như cồn, nên Trần Hùng Sơn và doanh nghiệp của gã đã được giao thực hiện một dự án lớn nhất từ trước đến nay ở vùng đất tận cùng Tổ quốc, đó là Dự án Mường Tè. Dự án này được Thủ tướng Chính phủ phê duyệt ngày 9/11/1995 với tổng số vốn lên tới 432 tỷ đồng, một số tiền rất lớn thời đó. Dự án này không chỉ sẽ làm thay da đổi thịt vùng đất nghèo nhất nước, mà còn mang ý nghĩa xã hội, nhân văn tốt đẹp, thể hiện sự quan tâm của chính phủ với vùng đồng bào xa xôi, nghèo đói, đường sá đi lại khó khăn nhất nước. Hạng mục chủ yếu của dự án là phát triển đường giao thông vào tận nơi sâu, xa nhất của huyện Mường Tè, đến các cụ xã, các địa bàn dân cư trọng yếu ở vùng ngã ba biên giới.
Trần Hùng Sơn được giao nhiệm vụ giám đốc dự án đặc biệt quan trọng này.
Thế nhưng, dự án chưa thực hiện được là bao, Trần Hùng Sơn đã biển thủ hơn 50 tỷ đồng. Việc thì chưa làm, nhưng gã đã giở đủ các trò ma để rút tiền, như thanh toán trùng, khai man khối lượng, tăng giá vật tư, nghiệm thu khống, giả mạo hợp đồng. Mặc dù lực lượng công an theo dõi, điều tra, có thể tóm bất cứ lúc nào, song gã vẫn cứ ngông nghênh chẳng sợ. Gặp cơ quan điều tra, thậm chí giới báo chí, gã còn "nổ" thẳng rằng: "Tôi có được tiêu tiền một mình đâu, phải chia chứ. Đó là luật chơi. Muốn thành công, thì phải nhớ bài học nhập môn này"; rồi thì gã còn tuyên bố: "Thời buổi này, cứ có tiền trong tay thì làm gì chả được. Nếu được làm lại, tôi sẽ không làm giám đốc, mà làm cái to hơn giám đốc!"… Những tuyên bố của Sơn Xồm, một giám đốc ở vùng núi Tây Bắc khi đó, quả thực rất "hiện đại", và đến bây giờ nó vẫn là "kim chỉ nam" cho những kẻ đi lên bằng thói lươn lẹo.
Điều kinh ngạc, là dù tuyên bố khắp nơi rõ ràng như vậy, xác nhận luôn là làm ăn thì phải hối lộ, rồi đã nằm trong tầm ngắm của công an, nhưng Trần Hùng Sơn vẫn ung dung như chẳng hề có chuyện gì xảy ra với mình. Gã vẫn "nổ" khắp nơi, chả khác gì anh hùng nhất khoảnh, như thể không ai dám động vào. Thậm chí, thời điểm đó, gã còn lập một công ty dưới Hà Nội, lấy tên công ty là Hoa Ban, cho có mùi vị tây bắc. Gã mua nhà lầu ở nội thành, rồi ngang nhiên cưới cô vợ khác, bỏ mặc cô vợ cũ tên H. vốn đồng cam, cộng khổ với gã suốt thời khó nhọc, buôn bán thịt lợn ở chợ tỉnh lỵ Điện Biên Phủ. Phải nói rằng, thời điểm đó, nhiều quan chức sợ hãi, dè chừng hắn. Riêng nhóm đào trộm mộ cô gái Vũ Thị Lê bị sét đánh, chuyển xương cho Sơn Xồm, thì tin rằng, hắn có phép thần thông quảng đại. Ông Diệp còn tin rằng, một pháp sư ở Lào, đã sử dụng oan hồn của cô Lê như âm binh, trợ giúp gã tiến thân, làm ăn và không sợ bất cứ thế lực nào. Thậm chí, bất cứ ai dám động đến gã, pháp sư kia sẽ điều âm binh ám hại. Sơn Xồm đã tin tuyệt đối vào sự hộ mệnh của bộ xương sét đánh của cô gái xấu số.
Thế nhưng, trong thời gian gã cùng đàn em ngao du sang Mỹ chơi, gọi là đi thăm quan các trường đại học nổi tiếng thế giới để học hỏi kinh nghiệm về làm giàu cho quê hương, thì Công an tỉnh Lai Châu rảnh rang vào cuộc điều tra, thu thập hồ sơ, chứng cứ, mà không sợ bị hắn can thiệp, tìm cách bưng bít. Ngay khi hắn đón máy bay từ Mỹ về Nội Bài, thì lực lượng công an đã tóm gọn ngay trên máy bay. Lúc tra tay vào còng số 8, Sơn Xồm vẫn ung dung nghĩ rằng mình sẽ không thể bị bắt, rồi công an sẽ phải thả… Thế nhưng, lúc ra tòa, bị xử chung thân, gã mới cay đắng nhận ra rằng, lúc ăn nên làm ra thì lắm bạn bè, đệ tử, ô dù, nhưng lúc ngã ngựa, thì chẳng thấy ai, thậm chí, "âm binh" là "tấm bùa" xương người sét đánh cũng chẳng giúp được gã.
Điều thú vị trong vụ án tham nhũng Mường Tè, là khi đang trong quá trình điều tra, củng cố hồ sơ vụ án, công an phát hiện Trần Hùng Sơn mua nhà riêng ở Hà Nội, rồi có vợ mới, chị H., người vợ đầu ấp tay gối thuở nghèo hèn, đã tức giận viết đơn tố cáo Trần Hùng Sơn đã từng thuê một nhóm người đào mộ trộm xương nữ y tá bị sét đánh chết. Nhận đơn tố cáo của chị H., công an lập tức vào cuộc điều tra. Ông Đoàn Văn Diệp nhớ lại: "Chuyện đào mộ cô Lê trôi qua đã hơn 10 năm, nhưng không ngày nào chúng tôi ăn ngon ngủ yên. Đỉnh điểm của nỗi sợ hãi, như điềm quả báo, là công an đến nhà hỏi chuyện chúng tôi về vụ đào mộ cô Lê, đem xương bán cho Trần Hùng Sơn. Các anh công an cũng đến hỏi như nhà báo các anh, rồi chụp ảnh, ghi âm, chép biên bản. Họ hỏi gì, tôi khai tất, cũng kể y hệt như kể với các anh. Về sau, nghĩ lại, việc không đòi được tiền của Sơn Xồm lại may mắn, chứ nếu ngày đó mà lấy được của gã 500 ngàn đồng, thì có khi tù mọt gông. Chúng tôi cũng chỉ là những kẻ làm thuê, vì nghèo mà làm liều, mắc tội xâm phạm mồ mả người chết. Đợt đó, dân tình biết chúng tôi liên quan đến Sơn Xồm, nên đồn thổi ầm ĩ lắm. Công an đến nhà, đưa chúng tôi bằng xe máy, đi thực nghiệm hiện trường ở nghĩa địa Noong Bua, xong rồi đưa về bằng đường khác, để không ai nhìn thấy".
Theo ông Đoàn Văn Diệp, người bị "quả báo" đầu tiên không phải là Sơn Xồm, mà chính là nhóm đào mồ cuốc mả gồm 4 người Diệp - Điền - Chiến - Tài. Sau khi chuyển bộ cốt cho Sơn, thì gã biến mất khỏi địa phương cả tháng trời. Thời điểm đó, gã mang sang Lào bán, hoặc luyện phép, nên không thấy tăm tích đâu cả. Không hiểu do quả báo, hay vì bực dọc không đòi được tiền, mà ông Chiến cứ nổi điên lên, đòi đem bộc phá cho nổ tung nhà và quán phở của Sơn Xồm. Khi đó, nhà ông Chiến nghèo quá, miếng ăn chẳng có, mà vợ đang sắp đẻ đứa con thứ 6. Đàn con nheo nhóc không có gì ăn, trông chờ cả vào món tiền công lớn trong vụ đào mộ. Cuộc sống ông Chiến cứ khó khăn, chật vật mãi, rồi ông chết năm 49 tuổi, vì ung thư vòm họng, để lại người vợ và đàn con nheo nhóc. Thời gian sau, bà vợ ông Chiến cũng bị điện giật chết thảm.
Hồi mới đào mộ, nghĩ ông Điền phối hợp với Sơn Xồm "ăn" hết tiền, không chia cho mọi người, nên nhóm ông Diệp đã kéo đến nhà ông Điền hỏi cho ra nhẽ. Thế nhưng, qua nhà, thì thấy ông Điền ốm bẹp giường, không gượng dậy được. Ông Điền bảo, sau hôm đào mộ, đêm nào cũng gặp ác mộng, không ngủ được. Cứ nhắm mắt, ông lại thấy cô Lê đứng ở đầu giường khóc lóc oán thán. Ông Điền kể rằng, đêm nhận hài cốt ở bãi tha ma, do ông Diệp và ông Chiến chuyển ra, dù đã buộc rất kỹ, nhưng không hiểu sao vừa ra khỏi nghĩa địa, thì hộp sọ rơi ra ngoài, lăn lông lốc xuống ruộng. Dù rất sợ, nhưng ông Điền vẫn nhảy xuống nhặt hộp sọ, và bị con rắn cắn vào tay, không biết có phải rắn độc không. Sau này, ông Điền bị tai biến, nằm liệt luôn. Ông Tài cũng đoản mệnh, khi đột tử chết ở tuổi 46.
Về phần ông Diệp, cũng khốn đốn không kém. Tuy tính mạng ông không ảnh hưởng, nhưng cũng liêu xiêu. Vào năm 1989, hai năm sau khi đào trộm mộ, một hôm, lúc 9 giờ tối, đúng giờ ông đụng cuốc đào mộ, thì ngôi nhà gia đình ông ở bỗng dưng bốc cháy đùng đùng, mọi thứ ra tro. Đến nay, ông vẫn không hiểu vì sao nhà mình lại cháy, bởi lúc đó gia đình không nấu nướng thứ gì, không đốt lửa, mà cũng không có kẻ thù. Sợ hãi quá, vợ chồng ông bán mảnh đất ấy, rồi xây ra ra chỗ khác, vẫn trên quả đồi đó, để ở. Bao năm qua, vợ chồng ông Diệp, khi cúng bái, khấn vái điều gì, cũng đều nhắc đến cô Lê, mong cô đại xá tha cho tội đào mồ cuốc mả. Cứ khấn vái xong, ông mới thấy an lòng.
Ảnh: Nơi chôn cô gái bị sét đánh
soi cau lo 在 DUOC DONG NAI Youtube 的最佳貼文
video bắt rắn các bạn đừng làm theo nhé, Được Đồng Nai bắt rắn bat ran Con Rắn được đồng nai bẫy rắn thú vui săn rắn Thú Vui 3 Miền Hổ Chúa cobra snake Rắn Hổ Mang Chúa Con Rắn rắn hổ mang rắn độc duoc dong nai duoc bay ran con ran rắn khổng lồ rắn cạp nia bay ran rắn hổ chúa rắn cạp nong rắn hổ mèo bắt rắn hổ mang, đồng nai ổ rắn, cau ran Bắt Con Rắn được đồng nai Khám Phá.
Được Xin chúc các bạn luôn thành công may mắn trong cuộc sống Nha .. #duocdongnai

soi cau lo 在 DUOC DONG NAI Youtube 的最佳貼文
Bắt Rắn Được đồng nai bắt ổ rắn khủng lồ trên đỉnh núi Định Quán video bắt rắn các bạn đừng làm theo nhé, Được Đồng Nai bắt rắn bat ran Con Rắn được đồng nai bẫy rắn thú vui săn rắn Thú Vui 3 Miền Hổ Chúa cobra snake Rắn Hổ Mang Chúa Con Rắn rắn hổ mang rắn độc duoc dong nai duoc bay ran con ran rắn khổng lồ rắn cạp nia bay ran rắn hổ chúa rắn cạp nong rắn hổ mèo bắt rắn hổ mang, đồng nai ổ rắn, cau ran Bắt Con Rắn được đồng nai Khám Phá.
Được Xin chúc các bạn luôn thành công may mắn trong cuộc sống Nha .. #duocdongnai

soi cau lo 在 DUOC DONG NAI Youtube 的最讚貼文
được đồng nai đào hầm bắt động rắn khủng lồ lịch sử ổ con rắn lúc nhúc gần 30 con video bắt rắn các bạn đừng làm theo nhé, Được Đồng Nai bắt rắn bat ran Con Rắn được đồng nai bẫy rắn thú vui săn rắn Thú Vui 3 Miền Hổ Chúa cobra snake Rắn Hổ Mang Chúa Con Rắn rắn hổ mang rắn độc duoc dong nai duoc bay ran con ran rắn khổng lồ rắn cạp nia bay ran rắn hổ chúa rắn cạp nong rắn hổ mèo bắt rắn hổ mang, đồng nai ổ rắn, cau ran Bắt Con Rắn được đồng nai Khám Phá.
Được Xin chúc các bạn luôn thành công may mắn trong cuộc sống Nha .. #duocdongnai

soi cau lo 在 100 Soi cau lo de chuan ý tưởng | cầu, sói, queensland australia 的推薦與評價
soi cau lo de chuan. ·. https://soicauxsmb.com/ trang soi cầu chính xác nhất hiện nay với tỉ lệ thắng cực cao, được các chuyên gia cao thủ chốt số hàng đầu ... ... <看更多>
soi cau lo 在 Soi cầu lô gan miền bắc-soi cầu miền bắc rồng bạch kim-soi ... 的推薦與評價
http://soicau366.com/news/soi-cau-lo-gan-mien-bac-soi-cau-mien-bac-rong-bach-kim-soi-cau-mien-bac-368#.WaYRPsnFWXc.facebook. ... <看更多>
soi cau lo 在 搜索soi cau mb相關的YouTube紅人, YouTube網紅搜索工具 的推薦與評價
HOA QUẢ SƠN SOI CẦU. Soi cau xsmb 26/2 | soi cau mb | cau mb | soi cau lo | soi cau 7777 xsmb | soi cau bach kim. 2.15K views·2020-02-25. Soi Cầu XSMB Soi ... ... <看更多>